Đôi môi và nụ cười e ấp ấy tôi ngỡ đã vùi sâu vào vực thẳm của lòng mình, ngỡ đã tìm được liều thuốc giúp tôi vô cảm trước hình ảnh đáng yêu đó, giờ đây vẫn vẹn nguyên những cảm xúc rung động như ngày nào.
Tôi tìm một quán sang, yên tĩnh, dùng bữa trưa với em. Tôi đã nghĩ, hoặc lúc này, hoặc không bao giờ nữa.
Câu chuyện đang vui được chuyển hướng sang tình trạng trái tim hiện tại của em.
Và em lần nữa xác nhận sự hiện diện của người kia với tôi. Khi nhắc đến khoản thời gian em bên người ấy hai người đã cùng về quê người kia ở nửa chừng đất nước, ánh mắt của em sáng lên chút gì đó thuộc tự hào nhiều hơn là hạnh phúc, như thể em tự tin rằng năm tháng là một minh chứng vững chắc của tình yêu.
Em nhấn mạnh với tôi rằng, em luôn muốn yêu chỉ một người đến suốt đời.
Với người nếm trải bao lận đận như tôi, ý muốn của em giống như một câu chuyện cổ tích xứ xa xôi nào, nhưng vẫn làm tim tôi đau.
Nhưng thay vì nói lên bao ý nghĩ thực, tôi lại chúc em được hạnh phú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét